Trong đêm đen âm u, rừng sâu mênh mông thêm hoang vu, từng cơn gió buốt giá đang ru, tôi đi lạc vào rừng mịt mù… Đôi chân đi lang thang, tìm cho riêng ta nơi thênh thang, vì trong tim bao nhiêu hoang mang, khi chấp nhận sự thật phủ phàng…
Nhắm mắt, chỉ bóng tối vây quanh, làm sao né tránh, cô đơn hiu quạnh… Mở mắt, lấp lánh ánh trăng non, phủ lên khắp chốn, đêm nay trăng tròn...
Chorus:
Xé nát cõi lòng, đập tan đi mơ mộng, mất hết hi vọng, vầng trăng hiểu lòng tôi không? Bóng trăng yên bình, dòng sông trăng in hình. Vung tay vô tình, đập trăng vỡ...
Rap:
Đi trong đêm, bao cơn đau khi tôi xa em, nghe như đau thêm, nghe như sâu thêm. Chỉ còn đây ánh trăng rêu phong, người con gái mà tôi đang mong, tâm sự của một người đàn ông, em có hiểu cho lòng tôi không? Trăng ơi, sao em trên đó, cứ ngó, cứ nhìn, cứ im, cứ như vô tình. Riêng tôi một mình, bóng trăng vô hình, ngoài em trăng ra, trong đêm thâu, có ai đi bên tôi đâu… Ngồi đây cười khẩy, cho cuộc sống đầy cạm bẫy, cho cuộc đời tôi nghiệt ngã hắt hiu cứ bị số phận đưa đẩy, cười cho bao nhiêu sự thật phủ phàng bí mật đắng cay đã bị lật tẩy, để rồi ngồi đây viết nên những dòng suy nghĩ vô nghĩa không dấu chấm phẩy. Bao nhiêu đắng cay, giọt lệ trên tay, tôi biết làm sao đây, đối mặt với sự đổi thay. Tôi như người say, nhìn bóng trăng trên sông lung lay, điên cuồng vung tay, đập trăng vỡ tan ra thành mây…