Hai đứa mình người cùng quê một nắng hai sương
Anh bên xóm nhỏ nhớ mong hoài em bên xóm đình
Nhà em lắc lơ hương cao trầu vờn bay khắp sông
Nhà anh bến sông khi đông về gió lạnh từng đêm.
Thôi hết rồi một chiều đông em bước sang sông
Em quên xóm nhỏ quên con đò quên luôn câu hò
Mùa đông tái tê em theo chồng về nơi phố đông
Lòng anh giá băng như cầu trầu khẽ rụng đầy sân.
Ở nơi xa đó vui không nơi xa đó vui không
Sao đành lòng bỏ lại làng quên em ra đi
Anh như chim đem lẻ bạc mùa đông thất thểu đi tìm.
[ĐK:]
Phố kia đông người em về nơi đâu
Để còn gặp nhau nhớ nhau một lời
Ơ bao năm quen biết nhau
Bao năm quen biết nhau.
Sao vội vàng bỏ lại tình anh em ra đi
Đêm nay mưa rơi trên nẻo đường xưa ai thẩn thơ buồn
Bởi ai vô tình cho buồn lòng đau
Chỉ tại người ta đã phụ tình nhau.