Nay em đi bán-thật lòng nhớ lắm vợ ơi!
thương quá đi thôi cái tánh nết của vợ tôi,
siêng năng thích làm ăn-chăm chỉ có ai hơn,
không có lăng nhăng mổi khi anh lỡ về muộn.
Em đi giăng nắng-ngoài đồng cũng bởi vì anh,
do suốt đêm qua tôi quá vui say với bạn bè,
nên em một mình đi đào khoai-để kịp phiên chợ tối nay bán,
nhiều khi đến sáng thì mai ra mới bán hết hàng.....
ĐK:
Ai cũng bảo rằng tôi-nói tôi có phước vô cùng,
không có sánh bằng ai-mà cưới đươc cô vợ hiền,
như là câu chuyện ngày xưa-cóc mà lấy được vợ tiên,
anh thương em lắm vì vợ thương anh không phải vì tiền....
Anh đây hứa cùng em- hứa luôn cố gắng hơn nhiều,
cho sắp tới thằng con sướng vui khi nó ra đời,
cho cô vợ hiền của anh-không còn cơ cực với củ khoai,
thôi anh đi bán vợ cứ ở nhà đóng cửa chờ anh.........