Chuyện đời tôi ngàn năm nhớ mãi những lúc đêm khuya tôi buồn ngó lên trời cao thấy thương sao giờ ngoại đã tóc sương bạc màu
Ngày xưa ngoại tôi tóc xanh mượt mà, thời gian trôi mẹ tôi cũng sinh ra đời
Mẹ tôi lớn lên trong mái tranh nghèo, nhưng ngoại chỉ mong mẹ tôi ấm êm gia đình
Ngờ đâu mẹ tôi chỉ trong một lần gặp người dưng mẹ tôi đã đem thương thầm.
Rồi một hôm mẹ tôi hiến dâng cho người, mang giọt máu hồng rồi mẹ nỡ bó con sao
[ĐK:] Ngoại tôi thương tôi mang về nuôi lớn tôi trong hơi ấm của người,
Nước trắng gạo ngoại đem cho cháu bú, khác sữa bú tay con khôn lớn từng ngày
Mà giờ đây mẹ tôi đang nơi nào mẹ ơi có hay con thương nhớ mẹ nhiều,
Tuy con lớn rồi nhưng vẫn thèm hơi ấm, hơi ấm vòng tay của người mẹ kình yêu
Cũng vì thế mà tôi sống nên người mẹ kính yêu ơi con thương nhớ mẹ nhiều,
Con mong một ngày mẹ nhìn sang nơi ấy, có ngoại và con luôn dang rộng vòng tay .