Mệt nhoài bàn tay, xoay khối lập phương
Xoay đi xoay lại bao nhiêu ô màu
Mệt nhoài tình xưa, khi đã ra đi không sao trở lại
Mặc ta gắng xoay tình ấy bao lần
Trò lập phương dọc ngang bao nhiêu ô màu
Và cuộc tình bé nhỏ đã cùng ta ngày ấy
Bước đi tới đâu, tiếc thương tới đâu
Mỗi ô mỗi góc mỗi màu để về nơi bắt đầu
Vòng xoay, những ô màu Khối lập phương như chính cuộc tình xưa
Cứ xoay xoay xoay xoay, xoay xoay xoay xoay
Gọi em những chiều lộng gió, những ngày mưa dài
Đời xoay, xoay về em nơi ấy có bao giờ khổ đau
Đời xoay, xoay về anh ngồi đây tiếc thương ngày đã qua
Ngày ấy xa rồi, ta đau giữ tương lai
Ta cứ vụng dại xoay những ô màu
Ngày ấy xa rồi, ta đâu biết thương yêu
Ta cứ vụng dại xoay tới thăng trầm...