Thiên Đàng Ái Ân
Đường nào vào thiên đàng ái ân
Là đường vào nhịp thở lân-lân
Mùa Xuân đang đi trong lời yêu mới
Có hoa vàng phủ đường mòn gót chân mềm.
Lạc vào vườn Xuân tình ngất ngây.
Thả hồn vào cơn gió mê say.
Cành hoa tươi chôn sâu cành xa vút
Để muôn đời mình còn được yêu nhé em.
Yêu mới biết quên thời gian
Khi biết yêu hoa sẽ mãi không phai tàn
Đừng nghe chim ru tai tìm hư ảo.
Không tình nào say đắm hơn anh đâu.
Chờ một ngày pháo hồng réo vui
Là đường về ôm bóng đơn côi.
Vừa khi đôi tim yêu được giải thoát
Bứt gông xiềng là mình tính chuyện trăm năm
CHỈ CÓ EM
Chiều thu mưa bay bay đường khuya vắng không người
Dìu em trong cơn mê dài tăm tối
Làm sao cho anh đi vào nắng ấm ban mai
Để giấc mơ đẹp mãi trong tương lai
Bàn tay anh xanh xao vì cơn lốc bao ngày
Bờ môi yêu như không còn hơi ấm
Làm sao cho anh đi vào thơ ấu xa xưa
Chỉ có em lòng vui sau cơn mưa
Ngày anh gặp đôi mắt long lanh
Lần đầu anh lạc trong hố mê say
Dường như ta quen nhau từ muôn kiếp
Vừa gặp lại ta đã sợ tình cao bay
Từ khi anh yêu em là anh biết đợi chờ
Chờ cho mau qua đêm dài tăm tối
Mình yêu nhau đi thôi đừng lo phút chia tay
Chỉ có em nghìn sau như đêm nay
TÌNH VẪN CHƯA YÊN
Từ lúc xa em, trời bỗng im lìm
Mây trôi lang thang gió không về để yên làn tóc rối
Từ lúc xa em, nhà vắng không đèn
Đen như con tim quá mỏi mòn thèm nói câu tình duyên
Ngày ấy không xa, tình vẫn thiết tha
Đôi ta tung tăng như chim rừng, vang tiếng ca trên đồi
Rồi tháng năm qua, tình bỗng phôi pha
Cho anh chơi vơi giữa khung sầu bằng nhớ thương thật lâu
Hôm nao khi tình nồng lên cao
Anh bảo mình yêu nhau đến khi sông núi mòn
Yêu em anh đặt trọn tin yêu
đi vào vùng tương lai mặc cho đời ngang trái
Hôm nay núi vẫn còn trơ trơ
Sông còn mầu xanh lơ cớ sao người hững hờ !
Em ơi tuổi mộng được bao lâu
bóng chiều kề bên nhau sao trút thêm đớn đau
Chiều xuống kinh đô phủ bóng giáo đường
Sao còn bơ vơ mãi nơi đây, bên tiếng chuông nhiệm mầu
Lạy Chúa con yêu đời xót xa nhiều
Bao năm qua con mãi đi tìm tình vẫn chưa được yên