Anh: Em, ngày em mới sinh ra đời, là ngày em mang nỗi đau.
Tiếng khóc đầu đời dưới ánh mặt trời, đâu ngờ đêm đen phủ vây.
Ngọc: Em, ngày em biết nói cười là ngày nước mắt mẹ rơi khi nhìn con thơ đớn đau,
trong từng đêm trắng khóc thương.
Feat: Và khi em thấy mặt trời lên, một màu cam sáng soi bầu trời,
mẹ đã nói ánh sáng lấp lánh ấy mang nguồn sống cho ngày mai.
Và khi em cuốn trong niềm đau
một niềm đau mang ánh mặt trời, và màu sắc lấp lánh ấy đã cướp đi đời em của tôi.
Hãy giấu giọt lệ rơi để em tôi không nghe tủi hờn,
và xin hãy giấu hận thù xưa để em tôi không nghe đắng cay.
Hãy góp một bàn tay để em tôi quên đau từng ngày,
người ơi hãy góp một lời ru để ru mãi em tôi ngàn đời.