Từ khi cách biết quê nhà
Dù nơi phương xa nhớ Sài Gòn nắng hạ
Nhớ ngày ấy chia tay con đường lá me bay
Chiều nghiêng nghiêng nắng
Thương nhau anh biết chăng.
Ngồi ôm mối tình lỡ làng
Từng giọt nước mắt rớt loang trên phím đàn
Nhớ phượng thắm ve ngân
Nỗi buồn cứ lâng lâng
Một thời áo trắng đã đi qua trong đời.
[ĐK:]
Ôi nhớ làm sao
Tiễn đưa cài hoa lên áo
Nói chi lòng thêm đớn đau
Ve khóc hoa phượng
Khóc cuộc tình sầu ngăn đôi
Nghiệt ngã nhưng cũng đành thôi.
Thời gian chết dần tuổi đời
Người xưa không tới đứa chân mây cuối trời
Đến ngày tháng buông xuôi
Suốt đời nhớ khôn nguôi
Tình yêu gãy gánh nỡ ly tan hai người.