Ngồi trong bóng hoàng hôn nghe thời gian lắng buồn
Bên lá vàng buông rơi mình theo gió đùa
Em nhớ đến bóng dáng anh năm xưa
Chiều nay sao gió lay mây dường như thở dài
Muôn hoa sắc phai ôi tình duyên tan vỡ
Bởi vì ai lòng vướng bao u hoài.
nhớ đêm hôm nào đôi ta mới gặp nhau
Dưới trăng ta ước cầu cho tình đầu
Tháng năm không úa màu
Chớ về trùng dương ngàn muôn lối
Mối tình ta chẳng không bao giờ phai
Người ơi lời kia em nhớ hoài.
Giờ trăng vẫn còn soi
Nhưng tình ta hết rồi trăng vỡ làm đôi
Rơi làm chi nát lời thương nhớ mãi héo úa trên đôi môi
Ngày vui qua có quên chôn tình duyên lỡ làng
Ai kia bước ngang vui cùng câu ân ái
Có đâu biết lệ em đang tuôn tràn.