Tôi đã trót sinh ra,trúng vào một con số.
Con số xấu vô duyên khiến nhiều năm trắng tay.
Học hành thì không khá,chữ trả lại cho thầy.
Văn chương vốn không hay,sách đèn chưa ráo mực.
Nên vẫn mãi long đong,với hình hài ốm yếu.
Tay bám víu tương lai,vô vọng như nước sông.
Mà mộng thì như lá,chết nằm dài trên đường.
Tay không vẫn tay không,số nghèo nên vẫn nghèo...
Ôm công danh đi ,như kẻ bụi đời.Không tương lai!
không ngày mai.ngay giữa chợ đời..đôi chân đi hoang.
Con đường trước mặt về một chiều và một hướng.
Âm thầm mà đi....
Nên dẫu muốn yêu ai cũng ngại chẳng dám nói.
Hay nếu có yêu ai cũng chẳng ai dám yêu.
Tình người lại không có,có nghèo thì thương nghèo.
Đi đâu cũng mang theo,để làm duyên với đời...đi đâu cũng mang theo.
để làm bạn cùng tôi....