Hò ơ...
Đất miền Nam thênh thang sông nước
Vung mái chèo ta ngược về đây
Đồng hoang gió lộng nơi này
Bàn tay dầu dãi ơ hò... hò ơ...
Bàn tay dầu dãi nên ngày phồn vinh
Thương lắm con đò, thương quá câu hò
Gió về Tiền Giang, ai hát vui ngày thái bình
Sóng cồn Hậu Giang nuôi đất nuôi đời ái tình
Từ Đồng Nai gió qua Bến Thành
Đồng chua nay hóa đất tươi mỡ màu
Thành Gia Định xưa, nay phố thị phồn vinh
Biết bao bàn tay vun đắp ruộng đồng
Chốn xưa còn vang khúc hát phương Nam hành
Vui chí tang bồng, con sáo băng đồng
Xuống vùng Cần Thơ ghé bến Ninh Kiều mơ màng
Tới rừng Cà Mau đất U Minh ngàn năm dãi dầu
Về Gò Công, Mỹ Tho xuôi dòng
Trà Vinh xuống Sóc Trăng nước dâng trên đồng
Lời thơ Lục Vân Tiên nhớ Đồ Chiểu xưa
Thất Sơn cùng Ba Thê đứng giữa trời
Soi bóng dòng Vĩnh Tế nhớ bao sức người
Từ miền xa ta tới đây, ba trăm năm nắng mưa không ngại
Đôi chân ta bước qua tháng năm dài
Từ bàn tay ta đắp xây, thiên nhiên dang cánh tay nơi này
Đưa nhau ta tới đây sum vầy
Từ đồng hoang nên áo cơm, em theo anh tới đây xây đời
Ta bên nhau khó khăn cũng không rời
Rồi ngày mai thêm đắm say
Quê hương qua gió giông thăng trầm
Tương lai đang chứa chan xanh mầm
Nay tới Sài Gòn, sông phố vuông tròn
Vũng Tàu Hà Tiên biển xanh mời chân lữ hành
Mỹ Thuận cầu giăng, cáp nghiêng mình trên đất lành
Vượt trùng dương, ghé qua Côn Đảo
Mầm xanh sức sống nay xóa đi gông xiềng
Về thăm Phú Quốc no ấm đời bình yên
Cát Tiên rừng xanh như chốn Tiên Bồng
Cây trái miền Nam nghe lúa reo trên đồng
Thương lắm con đò, thương quá câu hò
Nước dòng Cửu Long thơm ngát vui ngày thái bình
Sữa mẹ phù sa nuôi đất nuôi đời ái tình
Người về đây sáng trưa giang hà
Đàn con trung dũng chân đất đứng giữa trời
Hò xự xang xê cống câu hát vọng cổ xưa
Tới đây cùng dọc ngang với bao người
Cho thỏa lòng tung chí gái trai một đời