Nhớ em nhiều từ khi em bỏ quê nhà, biển đời mênh,
Thân cơ hàn, nào dám chèo cao
Nào ngờ đâu, đôi uyên ương gãy cánh lìa đôi,
Người vu quy ôm mối tình chôn vào lòng thôi
Biết em nghèo mà tôi cũng chẳng sang giàu
Ngày mình quen nhau, trên cánh đồng đã mấy mùa ngâu
Bởi vì đâu, ai se tơ dở dang tình nhau,
Lòng tôi đau em theo chồng về sứ sang giàu.
Mênh mông biển núi, mênh mông tình tôi
Gió chiều miền Tây sao nhớ thương vô bờ
Ơi miền Tây ơi, em giờ nơi đâu,
Đây lối yêu đương ngày xa xưa
Đây có mối tình nghèo trong mưa
Chờ nhau nắng mưa bao mùa,
Giờ đây mình anh trong chiều lạnh giá
Sông quê buồn lắm, em đang say tình ai
Để mình ngồi đây như cánh chim lạc bày
Nước đã ra khơi, bến buồn chơi vơi
Thương lắm quê hương nghèo em ơi,
Thương lúa mãi ngọt ngào trên môi
Người sao mãi bỏ nhau đi rồi
Tình tôi biển lúa ngút ngàn nào vơi...