Chiều xưa trên bến sông buồn
Có một chàng trai ngày ngày đưa khách qua sông
Chàng trai đưa khách qua đò
Đôi mắt u buồn như chàng có một niềm đau.
Hỏi thăm tôi mới biết rằng
Có một chiều đông chàng về bên mái tranh yêu
Ngờ đâu ai đã qua cầu theo kẻ sang giầu
Để chàng chìm trong khổ đau.
Còn đây một mái tranh xiêu
Một đứa con thơ hỏi cha ơi mẹ ơ đâu?
Làm sao ngăn những giọt sầu
Hỡi kẻ qua cầu sao đành lòng gieo đớn đau.
Thời gian như lướt qua mau
Có một chiều đông tôi về qua bến sông xưa
Về đây tôi mới biết rằng
Một đêm mưa bão tơi bời
Con nước vô tình cuốn chàng về nơi biển khơi.