Tôi yêu công viên sáng tinh mơ, nhâm nhi cà phê đắng không đường, nhìn nụ
cười vui của ai đó...
Tôi yêu cơn gió mát thiên nhiên, yêu trời chợt nắng chợt mưa, rồi bỗng nhiên
yêu đoá hoa dại…
Thật tự nhiên, rất bình thường, tóc bay trong gió áo dài xinh… Bình dân thôi,
giản dị thôi, vậy mà lại đẹp như bức tranh…
Chorus:
Bức vẽ quê hương Việt Nam, nón lá tre xanh đồng vàng, áo trắng tung tăng đạp
xe, mộc mạc gần gũi giản đơn. Giữ mãi trong tâm hồn, bản chất con người Việt.
Trái tim tôi yêu Việt Nam…