Mưa ngàn xa ngõ, nắng đổ về đâu
Tim ta thì cạn tình không ngại ngộ
Ta thả trôi gió, gió ngả về xa
Tâm ngoan đợi gần, thương tâm nín ngần.
Ta cười một chuỗi, dốc tình thì trơn
Thôi ta đành lòng ôm đêm nhặn nhàu
Gió đùa vậy thôi, cũng vội vàng bay
Trăm năm về gần, đã yên phận này.
Nằm nghe đêm thở một hơi
Đêm ôm gió vào xanh xao tiều tuỵ
Lòng đêm từ bi, ừ thôi.
Đêm đành thả trôi, gió khóc cho hồn
Nguôi ngoai phận ngại
Lòng sáng một mai vẫn chờ một mai
Đêm đành thả trôi, gió khóc cho hồn.