Người xưa vẫn còn đây
Sao mây vội bay, son môi nhạt phai
Đôi mắt mùa thu ấy giá băng hơn tù đày
Hỏi xin cho một lời
Một ngày xưa ấy, tình còn nhiều mê say.
Dù hơi thở vào đêm, không gian lặng yên
Cho em gọi tên, nhưng thôi đừng lên tiếng
Hãy vui giấc mộng bền, thuở xa cơn muộn phiền
Qua vùng xao xuyến tìm buồn vui với anh.
Nhưng rồi mùa thu đổi thay
Buồn lên lá bay
Đêm đêm từng cơn gió lạ
Ai đưa ai vô tình vào vùng đau đớn không tên.
Rồi giã từ mộng mơ, phôi pha lời thơ
Anh quên tình xưa không đi về chung lối
Xót xa trên nụ cười, dối gian đem vào đời
Ôi tình yêu cuối, vội vàng như lá bay.