Em đi về thôn xa
Nơi đây còn lại những gì
Còn chăng một đời cô quạnh
Biết yêu em là đành ôm mộng
Mây chìm về cuối trời
Gió thu nào thổi vào hồn ta.
Em đi về phương xa
Gió thu mây còn lại nơi đây
Cây khô vàng lá rụng
Xuống đôi vai muộn phiền ta nhận
Mưa rồi thì cũng tạnh
Đã xa rồi thì đành lòng quên thôi.
Em ơi còn đâu nữa
Xa nhau là hết rồi
Có chăng kỷ niệm
Âm thầm nằm như lá chết
Bây giờ anh còn nhớ em
Em ơi còn nhớ gì
Sao lòng anh bỗng nhớ em
Em ơi còn nhớ hoài.
Ta một đời bôn ba
Nhớ khi xưa lòng đành yêu em
Thân em cành vàng lá ngọc
Dấu yêu xưa dịu dàng vai gầy
Bây giờ về chốn này
Chỉ còn lại kỷ niệm trong anh.