Trời man mác nắng thơm lạnh đã dần phai
Màn đêm sao chưa buông còn thơ thẩn
Tựa đời mong bóng ai
Bóng đôi chim non tìm đường về
Ngại ngùng tung cánh theo làn gió đông vừa sang
Thấy cô thôn quê lòng rộn ràng
Nhịp nhàng quàng gánh trong lòng bóng đêm dần lan
Chiều Tàn
Làn khói ấm mái tranh hiền bao niềm thương
Chiều ơi, mây bơ vơ từ ngàn hướng
Lạc loài nơi chốn quê
Gió không biên cương lạc đường về
Tràn bao ngõ tối qua mảnh lá nghe thở than
Gió thương những mảnh tình nghèo nàn
Cuộc đời đen tối mong hạnh phúc khi chiều lan
Ðường gập ghềnh lạnh lẽo
Quanh co đường về khắp nẻo xa xôi
Có bóng con đò chiều mơ
Khách qua đò làm thơ
Êm trôi giữa trời nước bơ vơ
Nhẹ nhàng thuyền cập bến
Dòng sông nước hững hờ
Nghe không gian như thờ ơ
Có bóng cô em thẩn thờ
Nhìn áng mây trôi
Lắng nghe chuông chiều
Mà lòng thương nhớ ai nhiều
Chiều tàn
Ðời lữ thứ kiếp tơ tầm vẫn còn mang
Chiều ơi ghi tâm vào lòng giấy
Rằng sầu mãi chứa chan
Cố quên những chuỗi ngày nghèo nàn
Tìm lại giây phút đôi lòng chết theo thời gian