Quê hương anh nước mặn đồng chua
Làng tôi nghèo đất cầy lên sỏi đá
Anh với tôi, hai người xa lạ
Từ phương trời chẳng hẹn quen nhau.
Lúc nguy biến tình xiết chặt tình
Đêm tối chung chăn thành đôi tri kỷ
Vì nước ruộng nương anh bỏ bạn thân (để vợ anh cầy)
Gian nhà tranh mặc kệ gió lung lay.
Giếng nước dốc đá có (gốc đa nhớ) chàng trai làng ra lính
Tôi với anh đã từng cơn ấm lạnh
Rét run người vầng trán toát mồ hôi
Áo anh rách vai, quần tôi có hai mảnh vá
Miệng mỉm cười buốt giá chân không giày
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay.
Đêm nay đồng hoang sương xuống
Mình ngồi (nằm kề) bên nhau chờ trăng lên
Lòng thấy nao nao.