Tấm áo ấy bấy lâu nay con thường vẫn mặc
để nhớ ngày chúng con về Hà Bắc.
Quần nhau với giặc áo con rách thêm
nên các mẹ già lại phải thức thâu đêm vá áo.
Tấm áo ấy bấy lâu nay con quý hơn cơm gạo,
đời mẹ nghèo trông áo rách, áo rách nên thương.
Các con ra đi đã mấy chiến trường
mang theo cả tình thương của mẹ.
Lạ kỳ thay con đi như thế bỗng khi nào
chợt nhớ hậu phương thì đường đang xa
mà đôi chân nên khoẻ trái tim này rực cháy yêu thương.
Mọi gian lao mẹ con ta san sẽ những chân trời rạng rỡ ánh dương