Một mình trong bóng đêm hoang tàn
Nhìn vầng trăng trôi trong bẽ bang
Một người ra đi xa thật xa
Vội quên hết đi những yêu thương ngày qua.
Chuyện đời nay trắng đen đâu ngờ
Từng nụ hôn trên môi vẫn còn
Mà giờ đây xem như chẳng quen
Lòng người thay đổi quá nhanh khiến ta chẳng tin.
[ĐK:]
Sao ngày xưa đã nói yêu mình anh
Rồi em bỗng ra đi chẳng câu từ ly
Giọt lệ hoen bờ mi, tình ta nay còn chi
Giờ có tiếc có khóc có nhớ cũng thế thôi.
Nay thì em đã bước bên người ta
Tình xưa đã phôi pha ở phương trời xa
Một mình anh mà thôi, còn ôm bao niềm đau
Còn nuối tiếc quá khứ dẫu nói ra thêm đau lòng.