cứ mỗi lúc đêm về khóc một mình
cứ thôi chốc kiếm tìm bóng ai đó
vẽ những kí ức buồn giữa bầu trời
và tôi thấy một ai đó đi ngang
để rồi tôi vội chạy theo những kí ức trong nhạt nhòa
gạt nổi buồn gạt nước mắt
tôi phải đứng dậy một vài hơi
từ những lúc cùng với em khi đang cười đùa
và tơi biết là ảo giác về lại đây làm cho tôi luôn nhớ em
look at me now
look at me now
chẳng muốn giống như kẻ mất trí
look at me now
look at me now
khóc như suốt đêm khóc
look at me now
look at me now
em đã đưa anh vào quá khứ
look at me now
look at me now
để anh chìm trong tiếng cười đùa.