Người buồn người đứng trông mong
Người bên kia ấy bỏ tôi một mình
Đành long người bước sang ngang
Tình xưa nay đã bỏ tôi lạnh lùng.
Giờ cách một con sông
Vì mai em theo chồng bỏ lại nơi phố đông
Mù sương trắng mênh mông.
Em ra đi giáo đường sao im vắng
Chuông nhà thờ buồn em tiếng xa xăm
Người phụ tôi quên hẹn ướt hôm nào
Mộng mơ xưa tan rồi cơn mưa chiều thắm lại người ơi.
[ĐK:]
Môi son và đôi mắt buồn giờ còn đâu nữa riêng em
Đôi ta nay đành thôi đã lỡ
Tình yêu xưa vụng vỡ khi mai nhìn xác pháo vu quy.
Đêm nay là đêm cuối cùng rồi ngày mai cách biệt nhau
Em đi hoa vàng giăng ngập lối để mình anh đơn lạnh
Ôm trái sầu đắng mặn bờ môi.
Nhìn xóm nghèo quạnh hiu
Đường xưa vắng tiêu điều
Buồn đời mau đổi thay tình yêu chóng phôi phai
Hương men cay chẳng làm vơi thương nhớ
Ôi tình đời còn nhiều nỗi thương đau
Tình vỡ tan theo dòng nước vô vàn
Đời chia ngang tôi đành ôm số phận khóc tình dở dang.