Mùa đông này gió bấc, mùa đông này khói thuốc
Trong ô cửa sổ mùa đông
một thời tôi làm thơ một thời tôi mộng mơ
Ðể rồi đến bây giờ bây giờ
Tìm em làn gió bấc, tìm em làn khói thuốc
những ô cửa sổ mùa đông
Làm sao không là thơ, làm sao không là mơ
để rồi mãi xa vời mà thôi
Nghe bâng khuâng mùa đông mùa đông ô cửa xa vắng
Trong cơn mưa mùa đông mùa đông em là câu hát buồn
Mưa bay đi và câu tình ca mãi chỉ buồn như thế
Tan cơn mơ và em thật xa không làm sao giữ lại
Ngày thêm dài mãi, tuổi thêm nhiều mãi
Thấy đêm càng lạnh lạnh hơn xưa
Và em xa càng xa chỉ còn trong bài ca thuở nào
vẫn mong đợi ngóng chờ
Giờ em là gió bấc và em là khói thuốc
Những ô cửa sổ mùa đông
Làm sao không là thơ, làm sao không là mơ
Ðể rồi mãi nỗi buồn ngày mưa
Nghe bâng khuâng mùa đông mùa đông ô cửa xa vắng
Nao nao trong mùa đông mùa đông những kỷ niệm thoáng buồn
Bay đi những hạt mưa mùa đông ô cửa sổ trong sáng
Em nghe chăng tình yêu của tôi vẫn ở lại suốt đời