Thật đẹp áng mây trời nhẹ vương
Khi đông cơn gió về đùa tóc em
người yêu hỡi tôi đã nhìn khi em lặng lẽ bước âm thầm
để rồi lòng thêm nhớ thương
Người là giấc mộng vàng mùa thu
Còn em chính là vùng biển xa, và nơi đó tôi nghe đồn
Em như bọt biển kết tình thành huyền thoại ngàn năm khó quên
Còn gì để ta sầu để ta thương
Cơn mưa không tháng ngày nào nói tên
Ngày nào đó ánh mặt trời thôi ngừng chiếu sáng muôn nơi
Cuộc đời buồn tênh như vắng em.
Cuộc tình thấm hương rượu trên môi
Ðôi khi trong mắt người thường có mây
Em có thấy tôi say rồi khi nhìn em nhìn tôi đôi môi ngọt ngào
Ngày dài vỡ tan giá băng.
[ĐK:]
Người đã đến âm thầm trong đời tôi
Bằng đêm tối gây vỡ tan linh hồn xót xa
Bằng nước mắt không vơi bờ bến
Và tiếng khóc thầm kín mộng mơ
Niềm yêu thương chôn dấu cơn mê dại.