Quê mình xưa niềm thương
Nước non tình còn đó
Để thành trong nỗi nhớ
Một thời giữa phong ba
Hà Tĩnh ai từng qua
Mong manh con đường dọc
Nặng nghĩa tình đất nước
Lưng còng bóng người thưa.
[ĐK:]
Ơi Hà Tĩnh qua nắng lửa mưa giông
Nên nhân nghĩa lẵng lại hồn non sông
Quang gánh người chẳng thong dong
Nối hai đầu đất nước
Xưa đàng ngoài đàng trong
Rồi bom rơi rồi đạn lạc
Trải qua bao bình lửa
Dầm dãi buổi nắng mưa
Mà cùng trầm cùng bổng
Cứ đằm thắm à ơi.
Thêm nhớ người lại thêm thương
Đắng cay từng chia sẻ
Cho mình về cùng ta
Đền công cha cùng nghĩa mẹ
Đã qua đi dâu bể
Nâng nhịp lửa phím tơ
Vùng lên từ sâu thẳm
Đất hoá thành vần thơ.
Hà Tĩnh quê mình
Hai tiếng thân thương.