Ai ơi! (chứ) trông cây (a) tôi lại nhớ người (chứ)
Rừng bao nhiêu (à) cây mọc thì tôi ơn người bấy nhiêu
Nhớ bác hồ trồng cây năm xưa bác tuy già nhưng mạnh khoẻ.
Vì thương dân bác dặn dò cặn kẽ
Ươm mầm xanh ta như mẹ thương con
Cả một đời vì nước vì non! Cả một đời vì nước vì non!
Bác vẫn còn nghe điệu hò ví dặm
Giòng sông lam, núi hồng đỡ hận chào quê hương.
Bác dặn dò lại (ơ) rồi
Bác vẫn còn như màu xanh bất tử tình yêu thương núi đồi
ấp ủ rừng cây ru bác ngủ ngon (ơ) lành.
Ai ơi! (chứ) còn non (a) còn nước còn người (chứ)
Òng dân ta (à) xứ nghệ càng nhớ những lời bác răng.