Anh có nói gì đâu,
Mà mắt em đầy ý hỏi,
Mà môi em thầm bối rối
Anh đi cửa trước, em trốn cửa sau
Đôi mắt vẫn tìm nhau
Điều rất đẹp là điều chưa dám nói
Bởi nói ra sợ không đủ ý lời.
Tôi ra sân phơi, em giặt ở cầu ao
Em bên bếp lửa, tôi nắn nót cung đàn
Không gian đợi chờ, thơm ngát miên man
Vẳng đâu tiếng hò, mà nghe mơ màng.
Từ lúc về thăm xóm
Có cô em bên mình
Người em tuổi ngây thơ
Tình yêu còn phong kín.
Em đâu có hỏi
Làm sao tôi dám nói
Ở trong vườn cây
Mà chỉ khen trái ngọt
Ngồi bên em lại kể chuyện bâng quơ
Đến bây giờ có nói được gì đâu.