Phải chăng cơn mưa ấy ướt nhòa, lá thư trên đôi bàn tay.
Lời chia ly kia cũng đã đành, cớ sao khóc cho phai màu.. oh..oh.
Nhìn từng dòng người viết trong nước mắt chợt còn lại những phút giây.
Có những giận hờn mình anh lặng thinh,
Chỉ có em dịu dàng tìm cầm tay anh.
Đến lúc lạnh lùng chạy đi thật xa,
Chỉ có em ngậm ngùi vội vàng theo sau.
Để giờ này chợt mất em,
Nơ trời mưa cùng dòng thư dù lòng nghe nhói đau,
Xin ở lại với anh.