Biết em sang giàu còn anh trắng tay,
Đâu dám trèo cao tỏ bày cùng nàng,
Dẫu em tỏ ra thương mến,
Dẫu mình đi về chung lối,
Em sang đầu anh cuối sông Tương,
Biết em không màng giàu sang gấm hoa,
nhưng áo mặc sao khỏi đầu được nàng,
có ai mẹ cha không muốn gã chồng con mình mai sau không ai tìm rể quý cao sang,
Đêm đêm chẳng ngủ được yên, thao thức trở trăn gác lạnh một mình, thâu canh
tiếng gà xao xác, em trong gấm lụa êm ấm, chỉ riêng mình anh lạnh thôi,
Ước mong sau này công danh rõ ràng, thưa vói mẹ cha đến dạm hỏi nàng,
Dám xin trời cao thương xót,
Để chuyện sau nầy đôi lứa,
Không muôn đời chia cách sông Tương ...