Một ngày tôi đi trên những con phiến đá nâu.
Hàng gạch đều trôi dần qua ngay dưới chân mình.
Từng ngày đã trải trong thế giới sống tôi.
Rồi lặng thầm trôi qua như phiến đá, lối đi một chiều.
Có, có ai nói với tôi một lần.
Về một chiều khác trong những lối đi Có,
có ai nói với tôi đôi bàn tay hôm nào chạm vào nhau
dù chỉ thoáng qua một lần.
Người cứ bước, tôi vẫn cứ bước đi.
Đường thật dài, những phiến đá quen lối vô hồn rồi tự cười
sẽ có lúc tôi nói tôi hát vu vơ.
Đường thật dài thật gần nhưng dường như không thấy mặt người.
Sẽ, sẽ có lúc tôi mơ về. Một lần nào đựơc ngã trên lối đi.
Để thấy ánh mắt ai dù chỉ một lần.
Đường một chiều mà sao quá xa nhau.
Con tim dau nhói khi trông thấy đôi mắt em.
Ký ức mang theo bây giờ chỉ còn là giấc chiêm bao.
Ta xa nhau quá dẫu ta vẫn đi chung một chiều.
Bước cứ bước đi em… Tôi chỉ nói thầm Bước đi em, bước đi em