Ai xa rời làng quê mà không nhớ bóng con đò
Nhớ lũy tre làng, nhớ giọng hò câu hát ru con
Hỏi ai quên được những chiều
Trên con quê làng trông về mái ấm thân yêu
Khói bếp tõa hương nồng, thơm đậm tình quê thiết tha
Có mẹ già chờ con chung vui bữa cơm chiều.
Chiều quê gió gợn sóng xanh
Trên biển lúa nhấp nhô cánh cò
Bên hàng dừa lao xao
Tắm mình trong bóng nước
Con sông quê mặm mà chở nặng đầy phù sa
Quê tôi miền Hậu Giang
Tình quê như lùa trên đồng
Lúa trỗ bông vàng như lòng người chan chứa yêu thương
Làm sao quên được mái đình
Bên cây Đa già mang cả hình bóng quê hương
Cho dẫu tháng năm dài, nhưng lòng nào nguôi nhớ thương
Nước từ dòng Hậu Giang muôn năm chảy trong lòng.