Người ta trả lại cánh hoa tàn
Thôi thế duyên tình cũng dở dang
Màu máu Tigôn đã biến sắc
Tim người yêu cũng phủ màu tang!
Quên làm sao quên được thuở ban đầu
Một cánh Tigôn dạ khắc sâu
Một cánh hoa xưa màu hy vọng
Nay còn dư ảnh trái tim đau.
Người yêu hỡi! Người yêu của tôi hỡi
Người yêu hỡi! Anh giết chết một đời!
Dưới mộ sâu đau khổ em ghi nhớ
Hình ảnh anh hoài, mãi thế thôi.
Làm sao quên được nét môi cười
Vẫn nhớ chuyện tình mãi thế thôi
Thôi anh hãy giữ cành hoa úa
Kỷ niệm ngàn năm một cuộc tình.