Ngày xưa ấy, bên nhà tôi có cô bạn thân
Dịu dàng như, bao nụ hoa nở trong sớm mai
Nàng thường làm thơ, cho tôi viết những khúc nhạc
Cho em nghe, lời tình ca tha thiết.
Nhiều năm trôi, tình yêu tôi cứ lớn dần lên
Tình đơn phương, yêu nàng mà không nói ra
Đành vội chôn, bao lời yêu, bao lời thương tận đáy tim mình
Để tim nàng vẫn mãi, nguyên vẹn.
Rồi một hôm em sang nhà tôi, em nói với tôi
Trái tim của em đã trót yêu một hình bóng
Lòng tôi cũng thầm vui, vì cứ ngỡ đó là tôi
Nhưng nào ngờ, người em yêu là một người khác.
[ĐK:]
Nát tan cõi lòng, khi thấy em yêu người ta
Bao nhiêu kỉ niệm, giờ này đành tan vỡ
Lòng tôi tự trách tôi, sao ngày xưa không dám nói
Để giờ đây ôm lặng câm khi, tình ra đi.
Nhớ thêm một lần, tôi sẽ nhớ thêm lần này thôi
Những giọt nắng chiều, cùng người tôi đang khóc
Giờ người đã bước đi, để lại bao nhiêu cố gắng
Chuyện tình yêu cô bạn thân, thôi từ đây lãng quên.