Nhắm đôi mắt vực thẳm sâu tối
Bước từng bước, chẳng chút bối rối
Nén cõi lòng thật buồn, cố quên em.
Đôi bàn tay vàng úa cay đắng
Len vào tim từng nỗi xa vắng
Quên đi chuyện tình buồn
Bàng hoàng bước ra đi.
[ĐK:]
Vì anh đã biết những dối trá em đã trót trao tôi rồi
Hoa xanh kia đâu tươi làm sao có ánh nắng ngày mới
Và anh cố nuốt những nước mắt mai này sẽ qua trong đời
Bước trên con đường hoang vắng.
* Rồi từng ngày dần qua, lòng tôi đã quên em
Khi con tim chua xót quên đi nụ hôn rã rời
Lòng tôi đã quên em, thật tôi đã quên em
Làm sao nói hết những dối trá.