Bài hát: Trước Khi Quá Trễ
Tác giả: Karik
Không còn được nghe tiếng la rầy
Không còn được thấy cảnh sum vầy
Không còn cảm giác được dỗ dành
Vì bà đã không còn ở nơi này
Giờ đây…ở lại với con chỉ còn
Những lỗi lầm khờ dại
Chẳng biết khi nào cánh cửa
Thiền đàng mở ra để con được sữa sai.
Đã bao giờ bạn giận ai đó
Đến mức bạn khóc khi bạn còn nhỏ
Cho đến khi lớn nhận ra mình sai
Nhưng lỗi lầm vẫn còn đó
Phải! Chính tôi đã từng như thế,
Và không tài nào sửa sai
Quá khứ đã đi quá xa
Nhưng nỗi ân hận thì ở lại
“Bà ơi! Cho con với lại thằng Hiền
Ra ngoài chơi nha”
Một tay bà tôi vội giấu chìa khoá
“Mày đi vào nhà”
“Ngoại ơi! Đi mà …”
“Không nhưng không nhị gì cả
Khi nào mà mày bớt sốt tao thấy đỡ rồi
Mày muốn đi đâu tao cho mày ra”
Và…
Tôi vội quay ngược vào phòng
Chẳng nói thêm bất cứ lời nào
Cũng chẳng hỏi tại sao?
Chỉ nhớ rằng chữ buồn và giận
Cứ liên tục xuất hiện trong đầu
Ai nói gì tôi không cần biết
Muốn quên bực tức lúc đó
Tôi mặc kể mọi thứ ráng ngủ 1 giấc thật sâu
Và khi tỉnh dậy
Tôi bước xuống nhà muốn kiếm gì đó ăn
Không thấy ai…chỉ thấy đồ ăn
Để sẵn cùng vài lời ngắn
“Con ăn xong rồi nghỉ ngơi
Hiền nó đi học lát về nhà
Bà cấm con đi trưa nắng
Vì muốn con sớm khoẻ thôi
Đừng giận bà.”
Tôi còn nhớ có lúc tôi hỏi mẹ
“Mẹ ơi sao bà hay la vậy?”
“Trừ lúc đi ngủ còn lại
Con thấy bà lớn tiếng với mẹ cả ngày”
Mẹ bảo “Bà thích cứ để bà nói”
Sau này từ từ rồi con sẽ hiểu,
Nhiệm vụ của con lúc này chỉ cần
Cảm thông và thương bà thật nhiều
“Con muốn đi đâu thì đi đi
Khi nào chơi xong nhớ về nhà
Nhưng mà làm gì thì làm
Nhớ về sớm để 1 mình bà tội bà”
Khi tôi về tới,không thấy bà đâu
Chỉ thấy mẹ tôi
Ngồi trên chiếc ghế sofa im lặng thật lâu
Tôi thầm nghĩ
Chắc bà lại mắng mẹ vô cớ
Chuyện muôn thuở
Nên tôi không lấy làm bất ngờ
Chỉ thầm trách
Sao bà lúc nào cũng thế
Lúc nào cũng nói những lời nặng nhẹ
Khi mẹ vừa đi làm về
Trong khi vì bà sức khoẻ
Bản thân mẹ cũng mặc kệ
Cơm nước mẹ cũng bỏ bê
Nhưng không
Mọi chuyện đã không như tôi nghĩ
Vì 1 tai nạn bất chợt đã đến
ới bà trong lúc bà vô ý
Nữa người bà không còn như xưa
Tay trái không hoạt động được nữa
Mẹ tôi nhìn ra trước trước cửa
Mắt rưng rưng
Trời đổ mưa.
Thắm thoát nhiều năm trôi qua…
Sức khoẻ bà tôi càng tệ hơn
Mặc dù thỉnh thoảng gặp tôi
Bà vẫn cười,vẫn nói,vẫn đùa giỡn
Nhưng thật tâm tôi biết
Tất cả cảm xúc mà bao năm nay
Bà tôi phải cố sống chung
Chẳng có gì khác ngoài sự cô đơn
Ngồi trên chiếc xe lăn
Nhưng tay không đủ sức đẩy đi
Bà ráng nhấc chân ra khỏi
Chỉ đế đến gần hỏi tôi “Con tên gì?”
Tôi buồn gần như không nói thành lời
Chỉ nhìn bà thôimtự hiểu bây giờ
Bà tôi chẳng còn nhớ gì nữa rồi
Tất cả những gì mẹ làm cho tôi
Bà tôi cũng đều đã từng
Dằm mưa, dải nắng, buôn gánh, bán bưng
Dù nghèo,1 thân,vì nuôi cả 4 người con
Bà tôi vẫn cố chịu đựng
Thậm chí cho đến lúc liệt
Tâm trí vẫn chưa muốn dừng
Nhưng lúc tôi hiểu mọi chuyện
Là lúc bệnh tình của bà đã quá tệ
Muốn nói với bà bao điều
Nhưng lúc đó mọi thứ đã quá trể
Khi tôi vừa về bà tôi đã tắt thở
Còn trăm điều tôi chưa nói nghẹn ngào
Thay bằng 2 tiếng…“Bà ơi.