Em bước đi, đừng bận tâm nhỏ nhoi thật lẻ loi, không có ai gần bên em
chở che từng cơn gió trong những đêm gió đông và bao hiểm nguy đến vây
đời em, để em chịu bao đắng cay với bao tuổi hờn thấy trong lòng em ..
Đến lúc này chúng ta phải nhìn nhận lại vì có những điều xung quanh
khiến ta không khỏi băn khoăn của những số phận của những mãnh đời đang
còn trôi nổi trên dòng đời bất tận không biết trôi về đâu, không biết
đâu ngày sau, bao thương đau đang phủ lấy thân em. Em biết đâu ngày mai,
anh cho em tương lai khi dòng đời cứ trôi mãi, theo thời gian đi mãi
không thôi.
Em không cha, cm cũng không có mẹ, không bà con thân thích và cũng không
có nhà, một mình em sống đơn côi, nơi quán tối lủi thủi lui cui, đôi
chân em đã phải chai sần vì những tháng ngày rong ruổi từng nơi góc phố
để kiếm kế mưu sinh, ánh mắt em đã sớm hằng lên những nét lo toan về
những miếng cơm manh áo, về những nỗi lo đời thường, không như những trẻ
khác được cấp sách đến trường như là em hằng mong.
Em ước ao một vòng tay ấm êm ngày ấu thơ, cho trái tim được ngủ yên giấc
mơ thần tiên với bao tiếng cười xoá đi bóng đêm ngày sau đến vây đời
em, mơ, bạn ơi nào ta sớt chia nỗi đau không còn đến trong tuổi thơ.
Em vẫn hằng ước ao ngày sau được như người ta cắp sách đến trường cùng
bao bạn thân, được nghe bao lời yêu thương của cô giáo, được chơi được
học được học biết bao điều hay điều lạ để em ngày sau không còn chịu bao
đắng cay với bao tuổi hờn được như người ta có ba có mẹ và một gia đình
ấm êm cùng em hằng ngày dắt em đến trường và kể chuyện cho em để đưa em
vào giấc ngủ êm đềm của tuổi ấu thơ và cho em biết mông mơ để cho em
biết chuyện đời.
Náo chúng ta hãy cùng nhau dang tay, đừng ngoảnh mặt quân đi và hãy mở
cỏi lòng. Hãy cho em làn hơi ấm tình người và hãy cho em được được nở nụ
cười. Cho em thấy đời bao ước mơ và cho em thấy tương lai rộng mở.