Đã biết bao đêm dài, sống giữa những u hoài, cứ ngỡ bước chân em tìm
lại. Nếu có em trong đời, nước mắt hay nụ cười cũng chất ngất yêu thương
vậy thôi. Có phải em ko màng, để trái tim phủ phàng, có phải đã yêu
thương vội vàng? Đắm đuối trong men tình, cũng chỉ có một mình, đã biết
câu yêu đành câm nín.
Người bước qua đời anh như thế! chẳng yêu thương ko hề vẫn vương. Mộng vỡ tan cùng theo năm tháng...phôi pha!
ĐK:
Người yêu giờ đã quay bước quên hết để lại con tim anh cay đắng! Vì em
đành nỡ xáo hết dĩ vẵng để yêu thương trôi vào quên lãng! Người yêu về
giữa phố xá thênh thang để lại đây riêng anh ngổn ngang, cùng bao ước mơ
và ngàn nỗi nhớ hỡi em!
Lòng anh giờ đã lắm lúc bối rối chẳng còn vô tư như lúc xưa, triền miên
ngày tháng sống giữa bóng tối vẫn yêu em ko hề thay dổi. Cầu mong tình
sẽ sưởi ấm tim em để đời ko cô đơn giữa đêm! Và ta thấy nhau về trong
khuc hát...êm đềm!