Dẫu cho thời gian phai mờ Thành Cổ,
Và dẫu cuộc đời còn những buồn vui.
Tim ta vẫn nhớ thương Thiên Ấn, Trà Giang.
Nhớ bờ xe nước một thời như thơ, một thời như mơ, dệt tình uyên ương,
Thương dòng sông nhỏ đơn côi ngư phủ chài lưới ven sông.
Ánh trăng vàng rơi, rơi ngoài đầu ngỏ,
Và đám bạn bè tuổi thơ đùa trăng.
Quê hương ta mến thương! Quảng Ngãi ơi! Quảng Ngãi ơi!
Nhớ mùa cá chuồn nhảy dây ăn trứng, thương mẹ vai gầy một nắng hai sương,
Thương dòng sông Trà ai cắm đò đứng đợi,
Mùa con nước mới trôi qua trôi qua hững hờ.
Thương người Quảng Ngãi quê tôi, miền xuôi, miền ngược thủy chung một lòng!
Quảng Ngãi ơi! Nhớ phố thân quen, nhớ don sông trà, thương người chân quê một đời vất vả.
Có dòng sông nào không bắt nguồn từ con suối,
Có bài hát nào không bắt đầu từ lời ru của mẹ,
Và mỗi con người ai cũng có một quê hương.
Quảng Ngãi ơi, ta thương nhớ nào nguôi!
Quảng Ngãi ơi, ta thương nhớ nào nguôi!