Bài Hát: Lời Ru Đất Bắc
Tác Giả: Minh Châu
À … ời … à… ơi. Đi trên đất Bắc quê mình.
Tiếng ru mẹ hát nặng tình nước non.
Ngày xưa chăn dắt trăm con.
Ngày nay khôn lớn vuông tròn hiển vinh.
Tiếng mẹ ru chứa chan thắm tình nước non, ngấm trong máu từng người con, lai láng qua bốn ngàn năm tròn.
Từ Âu Lạc Hùng Vương, thăng trầm mệnh nước ngàn thương, ruổi dong Lý Lê Trần đã vạch đường.
Từ Nam Quan mây bay đến Hoàng Liên Sơn, núi non kéo về Tam Đảo, những ngón tay xòe như rẽ quạt.
Ngàn năm đỏ phù sa, sông Hồng như máu trổ hoa. Hồn thiêng đất Thăng Long thắm lời ca.
Sông núi là đây, cánh tay êm ái trùng vây kết giao mối duyên sông hồ: Đà Giang, sông Đuống, sông Lô. Cúc Phương, Sa Pa đất nuôi xanh rừng. Hạ Long nhấp nhô thân rồng, biển trời một cõi mênh mông.
Danh tiếng ngàn năm, dáng uy nghiêm Hà Nội ơi, tích xưa Hoàn Kiếm, Tháp Rùa, Hồ Tây dâng nước đầy vơi. Bắc Ninh ươm duyên thắm câu quan họ. Hồn xưa Nguyễn Du thương Kiều, càng yêu đất Bắc thêm nhiều.
Dốc núi chập chùng Lạng Sơn qua vùng Tây Bắc. Xanh thắm núi rừng vẳng nghe véo von khèn ai. Mây trắng lưng trời Điện Biên hoa rừng khoe sắc. Nương lúa trong chiều Thượng du trắng sương đồi non.
Thả hồn ta tung bay với cánh cò, băng núi, băng rừng, băng đồng lúa chín đến tận biển Đông. Cầu Long Biên đón chân ta đứng trên sông Hồng, dõi về thượng lưu thiên thu đẫm trong lòng sông. Từ ngàn xưa Cha lưu trấn xa xôi, nhớ mắt Mẹ hiền núi Vọng Phu vẫn đứng chờ ngày vui. Hồn quê như đã nuôi trong áo nâu hương đồng, thấm vào thịt da, trăm năm, lớn theo biển sông.
Tiếng mẹ ru chứa chan thắm tình nước non, ngấm trong máu từng người con, lai láng qua bốn ngàn năm tròn.
Từ Âu Lạc Hùng Vương, thăng trầm mệnh nước ngàn thương, ruổi dong Lý Lê Trần đã vạch đường.
Bóng chiều rơi, khói vương mái nhà buông lơi, lửng lơ giữa trời ngàn khơi, thương đất quê cha lời ru hời. Thẳm sâu hồn tiền nhân, nuôi cội nguồn, dưỡng lòng nhân, đường mây bước thăng thiên những bàn chân.