Tôi nằm trên nệm lá nằm nghe từng cơn mục giã
Gặp nhấm cho thân này như một trái sầu
Tôi nằm nghe mình hát từng cơn từng cơn gió chiều
Lời hát hồ nghi chiều đã tan dưới chân đồi kia
Tôi hát đêm hát đêm từng câu
Mồ hôi toát ra thành sương
Tôi nằm nghe bài gió thổi qua ngẩn ngơ chẳng rõ
Mà gió xua ko đi như một thứ đau
Tôi nằm nghe tình hát từng câu từng câu sắt lạnh
Lạnh hết bàn chân là chết dần với tình thôi
Không có anh sống thêm làm chi
Nằm mê lá đưa tình đi
Cuộc chết thanh bình dể được giữ thanh bình
Để được giữ chung tình cho tình tôi dồn ứ lại
Để có bao giờ anh chợt nghe giầy úa réo hoài một âm thanh cũ tôi về.