"Em cô đơn quá, giữa bao chuyện của đôi ta
Em thấy sợ hãi hai chúng ta đang trôi về hai nơi
Bao lâu ta đã chẳng còn để nói với nhau
Trong em là bế tắc những nghĩ suy cứ chồng chéo lên nhau.
Giờ đây đôi ta lạ lẫm, giờ đây ta không như hai người dưng
Dù còn yêu và yêu dù ta vẫn luôn dành tất cả cho nhau vậy thôi
Những đêm dài giật mình nhận ra mình đã xa lắm.
[ĐK:]
Khi người ta cô đơn trái tim mong manh trở nên yếu mềm
Cố rất đá bên ngoài để che giấu khi con tim tổn thương
Khi người ta cô đơn chẳng còn niềm tin hay mơ mộng chi
Đôi tim xưa thấy nhau nay đã khác nhịp rồi.
Em đã sống với nỗi cô đơn trong em dường như quá lâu
Sống với nổi nghi ngờ giờ đây đã như là một thói quen
Cố kiềm nén cảm xúc sâu vào trong tim mãi mãi về sau
Để lỡ nếu có mất nhau sẽ không thấy tuyệt vọng."