Bài Hát: Mẹ
Chiều dần khuất sau đồi, Mầu chiều úa mờ phai Mẹ già mắt long lanh nhìn dấu chân con Theo thời gian, dần trôi! _ Từng cánh lá tơi bời, Đường ngập lối cỏ hoang Nhọc nhằn cất lên vai, ngày tháng mau phai… Qua từng đêm dài. _ Ôi quê hương còn mang nỗi đớn đau đến bao giờ!? Đôi tay ôm vòng nhân ái có nghe xót xa này…! _ Trăng lên cao viền tấm áo, áo me rách bạc màu… Tựa dòng sông luyến lưu trong đêm trăng khuya! Me! _ Chẳng còn nữa nụ cười, Ngọn đèn ánh mờ soi Mẹ già má nhăn nheo, gầy yếu hư hao… Như tượng đá buồn!!! Lời II (Intro…O o ó o ………………………….o o…) _ Chiều rực nắng Xuân hồng, Lòng thổn thức lệ rơi Dặt dìu bước chân run, nhìn mái tranh xiêu… Khi hoàng hôn dần xa! _ Đời còn có bao ngày, Mẹ già đẫm mồ hôi Dù đồi núi hoang vu, rừng lá cây khô… Nơi rừng sâu thẳm!. _ Xưa con tim mẹ e ấp giấc mơ phút thanh bình. Đem yên vui về bên mái, nắng che mái tranh nghèo. _ Xanh bao la đồng lúa vẫn thiết tha dưới mặt trời. Người về xoa vết đau, quê hương thân yêu. Me! _ Mẹ làn tóc sương mờ Đợi chờ dẫu tàn phai! Hồn tượng đá linh thiêng, ngồi suốt canh thâu… Như ngàn năm …Mẹ