Là mây theo nắng chiếu ấm áp,
Là mây cuốn trôi đi muôn phương,
Là mây lãng du tìm đâu chốn vui nơi thiên đường.
Để rồi yêu ghét những lúc trắng,
Buồn vui có hay khi em đen,
Người đời có khi trông em trắng ngỡ như là đen.
Em thân là mây, thân là mây cuốn theo gió ngàn,
Em vẫn ngày đêm, vẫn ngày đêm chân trời phiêu lãng,
Nhân gian đổi thay ai nào hay những khi em buồn,
Đôi khi nhìn em trông thật quen nhưng chẳng hiểu đâu,
Em không là mây, không là mây cuốn trôi vô tình,
Trong em nhiều khi bao sầu lo giữa ngàn toan tính,
Xin hãy nhìn em, hãy nhìn em với bao hy vọng,
Xin hãy nhìn em với tấm lòng tràn ngập tình thương.