Có những đêm giữa canh phòng
có những khi anh muốn ôm thật lâu
khẽ chiếc hôn rất dịu dàng từ em
mong được nắm đôi tay mềm
Có những đêm chỉ anh ngồi
với bức tranh anh ngỡ như là em
tỉnh giấc mơ quá êm đềm
vì sao không thể nói cho em là :
"Dù có những lúc nỗi nhớ khiến anh rất đau buồn
dù có những lúc nhớ em anh thức qua từng đêm
dù cứ nhắm mắt nỗi nhớ khiến anh cô đơn .. vì em
anh phải thức bao đêm rồi?
Dù có những lúc cứ muốn vuốt ve tóc em dài
dù cò những lúc cứ mong ôm ấp đôi bờ vai
dù có những lúc dưới phố ngắm mưa
anh mong rằng em cũng sẽ nhớ anh nhiều hơn..."
Nhớ lúc xưa những đêm dài
chỉ có game với chiếc fone là vui
chẳng có ai khiến cho tim anh đập nhanh
qua từng tháng năm lâu dài
Đến lúc khi đã yêu rồi
chỉ có em với chính em mà thôi
đã khiến anh nhớ mong yêu thương mình em
bao cảm giác khi được yêu..
"Dù có những lúc nỗi nhớ khiến anh rất đau buồn
dù có những lúc nhớ em anh thức qua từng đêm
dù cứ nhắm mắt nỗi nhớ khiến anh cô đơn .. vì em
anh phải thức bao đêm rồi?
Dù có những lúc cứ muốn vuốt ve tóc em dài
dù cò những lúc cứ mong ôm ấp đôi bờ vai
dù có những lúc dưới phố ngắm mưa
anh mong rằng em cũng sẽ nhớ anh nhiều hơn..."