Bài Hát: Liên Khúc Cô Hàng Xóm
1.Giọt Lệ Đài Trang
Ngày xưa ai lá ngọc cành vàng, ngày xưa ai quyền quý cao sang, em chính em ngày xưa đó ước xây đời lên cuộc tình nhân gian. Ngày xưa ai tiếng nhạc cung đàn, ngày xưa ai nghệ sĩ lang thang, tôi chính tôi ngày xưa đó, cũng đèo bồng mơ người đẹp lầu hoa. Rồi một hôm tôi gặp nàng đem tiếng hát cung đàn với tình yêu lai láng, nhưng than ôi quá bẽ bàng, bao tiếng hát cung đàn nàng chẳng màng còn chê chán. Nhìn đời cay lắm phủ phàng mượn tiếng hát cung đàn với niềm đau dĩ vãng nhưng bao giông tố lan tràn nên gác tía huy hoàng như đổ theo nước mắt nàng.Còn đâu đâu lá ngọc cành vàng, còn đâu đâu quyền quý cao sang, em chính em ngày xưa đó, đến bây giờ phiêu bạt nơi trần gian. Đời tôi vẫn tiếng nhạc cung đàn, đời tôi vẫn nghệ sĩ lang thang, em, em nhớ xưa rồi em khóc, tôi thoáng buồn thương giọt lệ đài trang.
2.Ru Nửa Vầng Trăng
Chờ em hoài đợi em mãi sao em hững hờ?
Chuyện chúng mình giờ nước mắt
thay lời chia ly khóc người ra đi
Anh yêu em như trời biển rộng
Nay chim kia sa vào trời mộng
Thời gian hỡi nửa vầng trăng rơi để tình đơn côi
Đêm dài vầng trăng lơ lửng trên đầu
Vầng trăng ơi người thương ơi
Vầng trăng xưa sao không còn nữa
Em ra đi chưa nói một lời
Dù một lời cay đắng trong tôi
ĐK:
Dòng sông ơi tình yêu ơi
Dòng sông nay ru người tình phụ
Khi xa nhau anh hiểu tình đời
Cuộc tình tựa như áng mây trôi
Để nụ cười héo hắt trên môi
Dòng sông lặng nhìn vầng trăng xa khuất chân trời
Hẹn trăng về tìm giây phút
xây mộng yêu thương nói lời yêu đương
Ôi quê hương xinh đẹp ngàn đời
Con sông trôi xuôi về biển cả
Người sao nỡ nói lời chia xa để tình phôi pha
3.Một Lần Dang Dở
Khi mới thương nhau em hay nắm tay dặn dò,
Cho dù cuộc đời là bể dâu trái ngang.
Ðã thương nhau mình sắc son một lòng,
Dẫu khổ thế nào thì tình cũng vẫn không phai!
Khi đó bên nhau ta xây biết bao nhiêu mộng vàng,
Ta hẹn mùa xuân sang mình sẽ cưới nhau.
Lá thu bay rồi đến đông gần tàn,
Giấc mộng sắp thành thì bỗng ai đổi thay.
ÐK:
Tình ơi sao tình, gieo nhiều nỗi trái ngang,
Cho người lắm ê chề ?!
Tình ơi cuộc đời có bao lâu,
Vài lần đắng cay thôi,
Coi như mình đã già!!!
Thôi nhé em ơi nay ta đã xa lạ rồi,
Ta chẳng còn chi để mà lưu luyến nhau.
Bước chân đi là dứt duyên nợ rồi,
Nếu gặp giữa đường thì cũng như chẳng quen