Giờ thì chẳng còn gì để nói với nhau phài không
Thôi thì em cứ đi không cần đâu câu biệt ly
Nhìn dòng đời đẩy đưa em xa tầm tay mà anh đắng cay
Anh vẫn ngồi đây sân ga về khuya lạnh đây.
Còi tàu vang từng hồi để chất chứa thêm nỗi đau
Con tàu đi khuất xa trên bờ môi nghe lệ nhoà
Còn lại mình ở đây lang thang đường khuya lòng nghe tái tê
Sân ga buồn buốt giá giờ còn ta với ta mà thôi.
[ĐK:]
ra đi về nơi xứ xa đi tìm giấc mơ của em
Trong đêm đen nào ai biết trước nơi người đến vui gì không
Sân ga riêng mình ta với ta âm thầm tiễn chân người xa
Vang câu ca lòng nghe trách đất đầy muôn lối mong em bình an (em đi về đâu)