Lời bài hát: Trương Chi Mỵ Nương (Tân Cổ)

Bài Hát: Trương Chi Mỵ Nương (Tân Cổ)

Tác Giả: Hoài An

 

 

Mơ màng hồn sáo bay cao, màn loan trương gấm xây thành tương tư, thuyền trăng ngồi ước duyên lành, vui đến lầu hồng thỏa lòng thương nhớ, trà thơm mừng khách tri âm, chợt rơi tan vụn đắng lòng thương đau.
Dáng liễu thướt tha bên rèm thưa thấp thoáng xã ước hương sông cả loan phòng rạo rực nàng đón tiếp ta bằng cõi lòng nao nức thỏ thẻ tiếng oanh đưa ta không tin là thật cứ tưởng là mơ liệm hồn mê mẩn phải chăng đây là chốn đào nguyên mà duyên tục tình tiên tơ hồng se mối rung động trái tim son đơn lạnh chốn huê phòng.
Mị Nương ơi ta đã yêu nàng, quên thân phận đưa đò khốn khó, tiếng sáo làm nhịp cầu vượt cổng kính tường cao. Quên luôn mình mặt nám lưng khom, tự quyền quặc ru tình trong tiếng sáo, mộng đã tan theo tiếng thét của nàng kinh sợ, uất tủi nghẹn ngào trào tuôn nước mắt…
Bến sông đau, bóng trăng nghiêng buồn thương số phận. Mị Nương ơi, còn chi đâu mơ ước xa xôi. Đến muôn đời ta vẫn yêu nàng tình chôn kín. Dẫu phải xa trần thế, trái tim thành đá, khắc sâu tình vào thiên thu.
Dòng sông buồn hơn êm trôi thầm lặng chẳng màn soi vầng trăng xế lung linh, gió chẳng xôn xao cho nôn nao gợn sóng, con đò nghèo cô độc chông chênh, lẻ loi xào cẩm nhìn trời mặt sương mặt nắng bởi khi tiếng sáo im rồi không gian như đã mất đi linh hồn.
Hưởng chút tàn hương ta trỗi khúc tình buồn, nhưng trời ơi bờ môi khô lạnh, ngón tay rung không cầm nổi sáo trên tay. Trước mắt ta chập chờn như hư ảo chơi vơi, ta như bới như nỗi tìm lơ lững, nghe văng vẳng tiếng nhạc của ai mời gọi rước ta vào cõi mộng ngàn thu.
Khi ánh trăng khuất chìm, trên bến sông êm lềm, đò theo dòng trôi đi, cội cây già lặng im. Chiếc lá rơi phiêu dạt lầu tây kia chẳng ai mơ màng, Mị Nương ơi ta bên nàng tình không duyên chẳng vương hồn oan, từ nay bóng soi riêng nàng, đò tương tư đáy sông vùi chôn.
Cao xanh ơi đã cho ta tiếng sáo ru người vào mộng, sao còn cho ta hình dạng xấu xa, để cho duyên phận lỡ làng, người đi xuống mộ người ôm khối sầu. Tri âm lỗi khúc phượng cầu, tường đài ôm ấp duyên đầu mình ta, Trương Chi hồn gửi ngàn xa, tắt rồi tiếng sáo xót xa lầu hồng.